Tập trung vào các điểm sau:
1-Qui luật tự nhiên, có âm có
dương, mới tạo thành Vũ trụ, mới sinh sôi, tồn tại. Tạo hóa đã tạo ra đàn ông
và đàn bà thông qua tính dục để tồn tại, như muôn loài khác. Diệt dục, xét một
cách toàn thể, là diệt sự sinh, trái qui luật tự nhiên.
2-Tu hành khác hành đạo. Tu hành
không có nghĩa là tu lối khổ hạnh, từ bỏ mọi nguyên lý tự nhiên và xã hội của
con người. Chúng ta tu-luyện-hành đạo-xây đời; chứ không tu, cốt lấy giải thoát
cho mình nhanh chóng, xa rời xã hội.
Tu hành, nhưng không có phương
pháp cải biến sinh lực và năng lực tính dục, tất mang họa và đau khổ, cốt bì
thanh khiết, nhưng tâm dục chưa chắc đã hết. Hậu quả là quá nhiều cha cố Công
giáo đã phản đạo đức-đạo đức giả, sư sãi ố lậu-bởi họ tu nhưng không thoát được
cái khổ lụy từ nhu cầu bản năng tất yếu, không hết thèm tự nhiên-họ không có
lỗi gì, có chăng là quá sức của họ mà thôi; tu hành, nhưng không có phương pháp
tu luyện để chế ngự dục năng, thì không thể siêu thoát được.
3-Chúng ta sống hợp qui luật tự
nhiên, tu tâm-dưỡng tinh-tồn thần. Đó là bảo hoàn Tinh-Khí-Thần. Tinh
huyết-tinh chất tạo ra nhựa sống, bảo tồn tâm thể. Khí mạch-bảo tồn năng lượng
tiên thiên-hậu thiên-thần minh bảo tồn trí khí tinh thần. Cả ba đảm bảo sự tồn
tại của con người. Nên sống, tu luyện phải đạt được bộ tam thanh đó. Muốn có
tinh, phải sinh hoạt, bảo tồn nguyên khí âm dương, trong đó có giao hòa tính
dục một cách khoa học, chính đáng, để làm thăng hoa Khí-Thần. Luyện khí, giữ
khí, cốt để mức năng lượng cân bằng, chứ không dư thừa. Khi đạt cấp, thần minh
thăng tiến, trong đó có trí tuệ và tiến
hóa tâm linh.
4-Sinh hoạt tình dục phải trở
thành một đặc trưng sống, có tính khoa học cao, trở thành một hình thức giao
tiếp bản thể âm dương và giao hòa với vũ trụ, thông qua đối tác, để hòa nhịp với
sự sống của nhiên. Ai chối bỏ nó, hoặc quan niệm lệch lạc, là chống qui luật tự
nhiên-trừ bệnh tật, thần kinh….chưa chắc đã đắc pháp-trừ trường hợp bậc chân
nhân siêu phàm. Còn với đại số người, phải coi đó là một nghi lễ của cuộc sống.
Chỉ cần chống quá đà và mắc tội lỗi mà thôi.
5-Tự nhiên chỉ có bản tính âm
dương-cân bằng; thì con người cũng chỉ nên có một vợ một chồng-quá đi thì lệch,
người kia không còn hạnh phúc cá nhân tinh thần; cho nên muôn đời, chỉ được lập
một vợ-chồng. Trường hợp đặc biệt, có tính cụ thể tạm thời, thì xét sau.
6-Phải coi vấn đề hạnh phúc hôn
nhân và tình dục là một nội dung rất quan trọng trong đời sống xã hội; không
được coi nhẹ. Xã hội an lạc, trước nhất con người phải hạnh phúc trong gia
đình, về tinh thần rồi mới tính đến vật chất.
7-Muôn đời nam giới coi trọng
trinh tiết, phụ nữ coi trọng thủy chung. Cả hai đạt được điều này, là tôn trọng
bạn đời và tất nhiên là đảm bảo yêu cầu đầu tiên của xây dựng hạnh phúc gia
đình.
8-Mọi nghi lễ hôn nhân phải được
coi là một cuộc hành lễ chứng ngộ các giá trị nhận thức về Đạo Trời, chớ nên
coi nhẹ.
9-Không có ai có quyền đòi hỏi đặc lợi về tình dục, không có ai bị
từ chối về đời sống tình dục, các cấp tu luyện, coi tình dục như không khí, cơm
ăn nước uống hàng ngày. Tu luyện kết hợp tu luyện khí lực tính dục để đảm bảo
trước nhất là sức khỏe, tinh thần, sau là hạnh phúc gia đình, sau nữa là giải
thoát, giác ngộ hoàn toàn.